Thứ Ba, 7 tháng 12, 2010

Phi Thăng Chi Hậu 457

Chương 457: Mạt Lệ chi kiếp (phần 3)


Người dịch: fishscreen
Nguồn: www.tangthuvien.com






Gần như là bản năng, một ý niệm đồng thời hiện lên trong đầu hai cường giả Thái Cổ kiệt xuất.

- Mau lui lại, để cho chúng nó đánh nhau!
Hai người một trước một sau, đồng thời phân đánh một chưởng về phía hư không trên đầu và Tổ Ly ở phương bắc, sau đó thân hình bắn lui mấy ngàn dặm.

“Kéc!”

“Gào!”

Tổ Loan và Tổ Ly bị kích động liền tăng tốc bay tới, cách xa nhau mấy ngàn trượng. Lửa nóng và hàn khí dày đặc quấn vào nhau, phát ra những tiếng xèo xèo tan rã.

Tốc độ của Tổ Loan cực kỳ nhanh, Tổ Ly căn bản không kịp né tránh, liền bị Tổ Loan quét ngang một chút. Lửa nóng hừng hực và hàn khí chạm với nhau, vô số huyền băng bốc cháy từ không trung rơi xuống như mưa. Bất ngờ không kịp đề phòng, Tổ Ly đau đớn phát ra một tiếng kêu lớn, dưới tình huống bị mất hết lý trí, đâu còn quan tâm đến Chiến Đế, liền xoay người trườn lên phía trên, tiến về phía Tổ Loan thân thể khổng lồ kia.

“Ầm!”

Hai hung thú cường hãn đấu với nhau, kình khí hùng hậu tụ lại bên ngoài cơ thể nổ tung. Hư không rung chuyển, những dãy núi phía dưới bị chấn động nổ tung thành mảnh nhỏ, lần lượt sụp xuống. Lửa nóng và hàn băng giao nhau tại không trung, Tổ Ly và Ly Loan chiến đấu kịch liệt. Tổ Ly kia không có tứ chi, đối mặt với một đôi vuốt sắc của Tổ Loan tỏ ra yếu thế hơn, có điều thân thể của nó vừa trơn trượt lại cứng rắn, vuốt sắc của Tổ Loan cũng chỉ có thể tạo ra những vết xước nhỏ ở bên ngoài, không ảnh hưởng gì đến toàn cuộc.

Trông thấy Tổ Ly và Tổ Loan đã giao chiến với nhau như mong muốn, chu vi mấy ngàn dặm hóa thành một phiến băng và lửa, không một sinh vật nào dám đến gần, Phong Vân Vô Kỵ và Chiến Đế đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời bay về hướng Vu tộc…

Đến gần khu vực của Vu tộc, từ xa hai người đã trông thấy một ma thần to lớn đỉnh đầu có bảy sừng, cả người đen kịt, thân thể không ngừng biến đổi giữa thực thể và hư ảo, đang giao đấu với một con cóc lớn toàn thân bốc lên khói độc. Mỗi một búa nện xuống trên người con cóc bên dưới đều phát ra những tiếng như kim thiết va chạm, nhưng con cóc lớn màu đen đang nằm sấp lại không hề sứt mẻ chút nào.

Trên đỉnh đầu ma thần màu đen kia, một lão giả Vu tộc mặc áo bào đen, cầm trong tay một chiếc gậy đầu lâu màu xanh lá đang bước giữ hư không, trong tay trái của y là một quyển sách cổ màu đen đang mở ra. Phong Vân Vô Kỵ đưa mắt nhìn, trông thấy bìa ngoài cuốn sách cổ màu đen kia có bốn chữ màu xanh lá “Mạt Nhật Tế Điển”.

- Cổ Vu đại nhân!
Phong Vân Vô Kỵ đứng xa xa, hưng phấn kêu lên.

Vu tộc mặc áo bào đen quay đầu lại, dùng ánh mắt xa lạ nhìn thoáng qua, đang muốn quay đầu đi, bỗng nhiên trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Phong Vân Vô Kỵ?

Thân thể Phong Vân Vô Kỵ nhoáng lên, hóa thành một luồng gió nhẹ phiêu tán, gió dừng người đã xuất hiện bên người Cổ Vu. Vừa mới ổn định thân hình,hắn liền khom người nói:
- Vô Kỵ ra mắt Cổ Vu tiền bối!

Trên mặt Cổ Vu lộ ra một nụ tươi vui mừng:
- Trăm vạn năm không gặp, Vô Kỵ, ngươi rốt cuộc thành công rồi.

“Ộp!”

Phía dưới vang lên một tiếng ếch kêu. Trong chu vi trăm dặm, mặt đất chấn động mạnh một chút. Từng chùm khói lớn từ trong khiếu huyệt của con cóc kia phun ra, khoách triển đến phạm vi trăm dặm, từng mảng lớn cây cỏ nhanh chóng héo rũ, khói độc còn cuốn về hướng không trung.

Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ khẽ biến đổi, bàn tay nhấn một cái xuống phía dưới. Khói độc đang lan về phía trên liền dừng lại, bị ép xuống bên dưới.

“Ầm!”

Một vòng lĩnh vực từ trong cơ thể con cóc bên dưới tỏa ra, va chạm với chưởng kình của Phong Vân Vô Kỵ phát ra một tiếng kêu vang. Thân thể Phong Vân Vô Kỵ hơi lắc lư một chút, liền khôi phục lại bình thường.

- Con cóc này h2inh như không thể bay lên trời.
Phong Vân Vô Kỵ chỉ vừa nhìn đã nhận ra sơ hở lớn nhất của hung thú này.

- Ừm.
Cổ Vu gật đầu:
- Con cóc độc này mặc dù là hung thú, nhưng khả năng gây hại là yếu nhất. Có điều độc tính của nó rất mạnh, người trúng phải sẽ chết ngay lập tức, không có ngoại lệ.

- Cổ Vu đại nhân!
Chiến Đế từ xa bước đến, thi lễ với Cổ Vu. Tại Thái Cổ, mặc dù Vu tộc có nhân số không nhiều, nhưng địa vị thì lại rất cao.

- Chiến Đế?
Trong mắt Cổ Vu thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, giống như nhìn thấy thứ gì không thể tưởng tượng nổi.

- Cách đây một khoảng thời gian, tại hạ đã tự ý triệu Vu tộc vào Đao vực, trong chuyện này thật sự có điều khó nói, mong rằng Cổ Vu đại nhân đừng trách.

- Việc này ta cũng đã biết.
Cổ Vu đạm nhiên đạo:
- Vu tộc cũng không gia nhập vào tranh đấu của Thái Cổ, Chiến Đế không cần để ý!

- Cổ Vu tiền bối, không biết mấy vị Tổ Vu đại nhân khác ở đâu, hiện tại có khỏe mạnh không?

- Ai!
Cổ Vu thở dài một tiếng:
- Tại chiến trường thần ma cổ, ngoại trừ ta ra, những Tổ Vu khác đều đã mất mạng dưới tay tàn hồn kia. Tại thời khắc cuối cùng, chúng ta đã phá hủy liên kết giữa chiến trường thần ma cổ và Thái Cổ, để tránh tàn hồn kia tiến vào Thái Cổ tạo thành sát kiếp vô biên.

Cổ Vu nói xong, trong miệng phát ra một âm thanh mơ hồ không rõ. Một luồng ánh sáng màu xanh lục từ đầu lâu trong tay bắn ra, nhập vào trong thân thể ma thần to lớn kia. Ma thần vốn đã có chút chậm chạp lại vung búa chiến đấu cùng con cóc lớn kia.

- Tiền bối! Tàn hồn mà ngài nói có phải là tàn thức sau khi Quang Ám Chủ Thần ngã xuống không?
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên hỏi.

Vẻ mặt Cổ Vu kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Phong Vân Vô Kỵ lại hỏi điều này, gần như vô ý bật thốt lên:
- Làm sao ngươi biết?

Thần sắc Phong Vân Vô Kỵ trầm xuống, liền đem chuyện tại hải dương hỗn độn, cùng với âm mưu về Thời Gian chi kiếm, kể cả nghi hoặc và suy đoán trong lòng nói với Cổ Vu.

Bí ẩn bên trong chuyện này, ngay cả Chiến Đế cũng không biết nhiều, nghe Phong Vân Vô Kỵ kể lại, sắc mặt của y cũng trở nên trầm trọng.

- Cổ Vu đại nhân, lẽ nào các ngài đã…

- Không ngờ, đúng là không ngờ!
Vẻ mặt Cổ Vu vẻ bi thương, giống như chuyện của Hoàng còn làm cho y lo lắng hơn kiếp nạn của Mạt Lệ:
- Vu tộc ta thật là thẹn với Hiên Viên Chí Tôn! Một nước sai lầm, một nước sai lầm…

- Vu tộc ta mấy chục thế hệ trấn thủ tại chiến trường thần ma cổ, không ngờ đến đời này của ta… Ai! Tàn thức kia đến hải dương hỗn độn thu thập thần lực, hiển nhiên là đang bước trên con đường trở thành thần một lần nữa, như vậy cái chết của Hiên Viên Chí Tôn chẳng phải là vô ích hay sao…

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ cũng là nặng nề, suy nghĩ một chút, liền an ủi:
- Tiền bối, có lẽ tình hình cũng không nhất định xấu như người nghĩ.

Cổ Vu lắc đầu:
- Ngươi đã thấy đầu nó nứt ra, ở giữa có một kim tự tháp màu đen lơ lửng, đó chính là nơi chứa đựng lực lượng tín ngưỡng mà hắn thu thập được. Ngươi còn nói chung quanh kim tự tháp cỡ nhỏ kia có rất nhiều vật nhỏ hình tứ diện, ai… mỗi một tứ diện hình nón nhỏ chính là đại biểu nó đã thành lập một khởi nguồn thu thập tín ngưỡng tại một cái vị diện. Nhiều vật thể hình nón nhỏ như vậy, chứng tỏ nó đang tiến hành thu thập lực lượng tín ngưỡng một cách không kiêng nể.

- Tiền bối, làm sao ngài biết được những điều này?

Cổ Vu thở dài nói:
- Tại thần ma đại chiến lần đầu tiên, chúng ta gần như không hề có chuẩn bị, cũng không hay biết gì về địch nhân. Lúc ban đầu còn tưởng rằng với thực lực của thực lực Chí Tôn, các tộc hiếm có ai là đối thủ, căn bản không hề sợ hãi. Nhưng cuối cùng chúng ta mới biết được, hóa ra trên đời còn tồn tại Hắc Ám Chủ Thần và Quang Minh Chủ Thần cường đại.

Ánh mắt Cổ Vu lộ ra vẻ hồi tưởng, một lúc lâu mới tiếp tục nói:
- Tín ngưỡng nguyên lực mà Chủ Thần thu thập chính là linh hồn, mà thứ Vu tộc chúng ta am hiểu cũng là linh hồn. Có tàn hồn kia làm thực nghiệm, chúng ta cũng biết được một số chuyện về chư thần. Mỗi lần giao thủ, Cổ Vu chúng ta đều có thể tìm được một số tin tức vụn vặt từ trong ký ức còn sót lại. Lúc đó mặc dù nó rất hung hãn, nhưng linh thức còn chưa khôi phục, không khó đối phó. Mà những điều này, đều là do chúng ta tìm được từ trong linh hồn hỗn loạn của nó.

- Cổ Vu đại nhân, các ngài có thu hoạch gì khác không?
Chiến Đế trong lòng khẽ động, lập tức truy hỏi.

Cổ Vu liếc nhìn Chiến Đế, chậm rãi nói:
- Tất cả những chuyện về Chủ Thần đều là bí mật, chúng ta căn bản không có khả năng tiếp xúc được… đây đã là thu hoạch lớn nhất rồi. Vì nó, chúng ta đã phải trả giá bằng rất nhiều sinh mạng của tộc nhân. Lần này, ngoại trừ ta, những Tổ Vu khác đều đã bị hi sinh.

Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên run lên. Mặc dù đã sớm suy đoán, nhưng sau khi chứng thực hắn vẫn cảm thấy thương cảm, dù sao trong chuyện này cũng có một phần của hắn.

Hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, Phong Vân Vô Kỵ nói:
- Tiền bối! Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những vấn đề này, nên tạm thời để sang một bên. Hiện tại Mạt Lệ trên trời, hung thú hiện thế, ở phương tây có Hồng Hoang Tổ Loan, tại phương bắc Tổ Ly cũng từ dưới đất chui lên, cộng thêm con cóc kịch độc này. Nếu như không thể khống chế được, sợ rằng sẽ tạo thành sát kiếp vô biên tại Thái Cổ. Cho nên lần này, vãn bối và Chiến Đế đến đây bái kiến tiền bối, chính là hi vọng cùng thương lượng kế sách ứng phó. Những hung vật này đều sở hữu lĩnh vực, thân thể lại cực kỳ cứng rắn, rất khó đối phó.

Cổ Vu lắc đầu:
- Ta cũng đã sớm nghe đồn về Tổ Loan, rằng trong lòng đất ở phương tây có một tuyệt đỉnh thần thú, có điều vẫn chưa từng có ai thấy qua. Theo như lời ngươi nói, Tổ Loan kia tại phương tây hấp thu thánh lực của thánh thú Bạch Hổ, trải qua thời gian dài như vậy, hôm nay lại có Mạt Lệ tinh tương trợ, thực lực gia tăng rất nhiều. Nếu muốn giết chết bọn chúng, ngoại trừ Chí Tôn ra tay thì không có cách nào. Cho dù là Chí Tôn, vào thời điểm này cũng sẽ không dễ dàng tiêu hao lực lượng, vì vậy cẳn bản không thể nào giết chết được những hung thú này.

Một lời của Cổ Vu đã làm tan biến hi vọng của Phong Vân Vô Kỵ. Dừng một chút, y tiếp tục nói:
- Có điều, không thể giết chết chưa hẳn là sẽ không thể đối phó. Muốn đối phó, cũng không nhất định là phải giết chết nó, chẳng hạn như con cóc độc này…

Cổ Vu chỉ xuống phía dưới:
- Thần trí của nó đã mất, cực kỳ cuồng bạo. Nếu như không dẫn dụ, để nó tàn phá khắp nơi nhất định sẽ tạo thành sát kiếp. Nhưng nếu như không ngừng công kích nó, con cóc này đã mất thần trí nên chỉ biết đánh trả lại. Ta triệu hồi linh hồn của ma thần đối phó với nó, lại không ngừng bổ sung, đợi đến khi kiếp nạn của Mạt Lệ qua đi, hung vật này sẽ an tĩnh lại, rút vào trong lòng đất tiếp tục tu luyện. Dù sao những hung vật này mặc dù lệ khí rất nặng, nhưng không ngừng tăng cường thực lực chính là bản năng của chúng. Những Thái Cổ thần thú này, không một con nào là không muốn trở thành thánh thú, mặc dù điều đó gần như là không thể.

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ bội phục, thầm khen ngợi ánh mắt và trí tuệ già dặn của Cổ Vu. Cẩn thận ngẫm lại, hắn cảm thấy Mạt Lệ chi kiếp quả thật chưa hẳn đã nghiêm trọng như mình suy nghĩ, chỉ là vô hình trung đã bị những ghi chép của Thánh điện làm cho lo lắng.

- Con cóc độc này thì không nói, còn những hung thú khác thì chưa hẳn sẽ dễ đối phó như vậy.
Chiến Đế lộ ra vẻ suy tư:
- Tổ Loan và Tổ Ly thân thể quá mức cường hãn, cho dù chiến đấu kịch liệt cũng khó bị thương, đợi đến khi chúng nó chán ngấy, sợ rằng lại chia ra.

- Đây là điều chúng ta cần lo lắng.
Những nếp nhăn trên trán Cổ Vu rung động:
- Lúc này cần thông báo cho các tộc nhân, không nên tự ý trêu chọc những hung thú kia, nếu không chỉ làm tăng thêm thương vong mà thôi.

- Ừm.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:
- Về việc này, vãn bối và Chiến Đế sẽ liên hệ với mấy vị với tộc nhân thống lĩnh một phương khác, cùng nhau thương thảo.

- Vô Kỵ!
Cổ Vu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Phong Vân Vô Kỵ như vừa mới phát hiện ra điều gì khác thường.

- Sao vậy Cổ Vu tiền bối?
Phong Vân Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi, ánh mắt của Cổ Vu lúc này vô cùng kỳ quái.

- Không đúng!
Cổ Vu giống như gặp phải vấn đề gì khó hiểu:
- Vô Kỵ, có phải gần đây ngươi đã giao đấu với cao thủ nào am hiểu tinh thần đạo hay không?

- Không có.

- Không thể nào!
Cổ Vu ngạc nhiên nói:
- Linh hồn của ngươi không toàn vẹn. Mặc dù thoạt nhìn bên ngoài không có gì khác thường, nhưng với trạng thái linh hồn của ngươi theo lý tuyệt đối không thể có tu vi cao như vậy, chỉ có thể giải thích là gần đây vừa mới bị thương. Nhưng ngươi lại nói là không hề giao thủ với người am hiểu công kích linh hồn, chuyện này thật kì lạ.

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ giật mình, thầm nghĩ: “Vu tộc quả nhiên lợi hại. Cổ Vu làm sao biết linh hồn ta căn bản không hề thụ thương, mà là do một loại công pháp kỳ quái. Linh hồn không bị thương, tự nhiên có thể đạt đến trình độ này… Có điều, trong ma tộc cũng khó đảm bảo sẽ không có một số cường giả am hiểu về linh hồn, nếu Cổ Vu có thể nhìn ra, những cường giả ma tộc khác cũng sẽ nhìn ra được.

Nghĩ đến đây, Phong Vân Vô Kỵ tin phục thi lễ với Cổ Vu:
- Tiền bối thật lợi hại, linh hồn của vãn bối quả thật có chút sơ hở.

Dứt lời, hắn liền đem việc nguyên thần tam phân của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ bảy, cùng với chuyện về phân thần Ma Giới lần lượt kể với Cổ Vu, sau đó nói tiếp:
- Tiền bối! Trong lúc vô ý vãn bối từng tiến vào một không gian gọi là Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, được chủ nhân trong đó tặng cho một khẩu quyết Thiên Ma thần thông. Nhưng vãn bối cũng không am hiểu lắm về đạo của linh hồn, cho nên đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn hiểu được bộ khẩu quyết khác thường này. Trong Thiên Ma Thần thông này có một loại năng lực, giống như có thể hoàn toàn cải biến linh hồn, nhưng vẫn bối vẫn còn chưa ngộ được. Nếu như Cổ Vu tiền bối nhìn thấu được, không biết có thể nghiên cứu qua để giải mối nghi hoặc trong lòng vãn bối hay không?

Nhìn khắp cả Thái Cổ, tại phương diện linh hồn, người duy nhất có thể vượt hơn Phong Vân Vô Kỵ cũng chỉ có Cổ Vu của Vu tộc.

Chiến Đế nghe Phong Vân Vô Kỵ kể lại việc nguyên thần tam phân, mới biết vì sao lúc trước lại xuất hiện một Phong Vân Vô Kỵ khác cường đại không thể tưởng tượng nổi. Sự kỳ diệu của ba phân thần, Chiến Đế nghe xong trong lòng cũng không ngừng cảm thán “trên thế gian này lại có công pháp như vậy sao!”.

- Vô Kỵ, như vậy ta càng yên tâm rồi.
Chiến Đế cả người thả lỏng, nhìn Phong Vân Vô Kỵ, trong lòng phát ra một nụ cười từ nội tâm: “Chiến tộc, có thể giao phó cho ngươi rồi…”

Trong mắt Cổ Vu thoáng hiện lên vẻ khác thường:
- Vực Ngoại Thiên Ma Thiên? Có ý tứ! Nếu như không ngại hãy để ta xem công pháp kia của ngươi một chút, cho dù không thể giải quyết vấn đề của ngươi, ít nhất phân thần của ngươi tại Ma Giới gặp phải cao thủ cũng sẽ không lộ ra sơ hở.

Phong Vân Vô Kỵ liền đem khẩu quyết kia in vào trong biển ý thức của Cổ Vu. Vừa tiếp xúc, ý thức mênh mông của Cổ Vu liền khiến cho hắn cảm thám không thôi. Luận về cường độ ý thức, cũng chỉ có Cổ Vu là có thể so sánh được với hắn.

“Ngao!”

Đột nhiên, hướng đông truyền đến một tiếng gầm vang dội. Mặt đất chấn động, tiếng ầm ầm không dứt bên tai. Sau tiếng gầm kia, trên bầu trời hướng đông bỗng xuất hiện một hang động to lớn hình vòng xoáy, một chiếc đầu to lớn dữ tợn đầy lông lá từ bên trong ló ra, sau đó là hai cánh tay vượn to lớn đầy lông…

Đứng ở xa xa, nhìn cặp mắt lớn như lồng đèn đỏ treo trên bầu trời, ba người đều kinh hô:
- Thái Cổ Ma Viên!

Trong Thái Cổ hung thú, luận về lực lượng không con nào vượt qua Thái Cổ Ma Viên. Trong những hung thú cùng niên đại, thực lực của Thái Cổ Ma Viên là mạnh nhất, cũng là đáng sợ nhất. – Trích [Thái Cổ ký sự - Thần Thú thiên ] tại huyệt động dưới lòng đất Thánh điện.
Chương 552: Đừng khách khí

Dịch: KLPhoenix
Biên tập: vandai79
Nguồn: www.tangthuvien.com

A…
Cổ họng Đỗ Duy không cách nào ngừng phát ra tiếng kêu gào. Hình như còn có tiếng vọng lại! Hắn cảm giác được thân thể mình đang rơi thẳng xuống một đường. Thật giống như cảm giác rơi xuống từ sườn núi xuống một vực sâu không đáy!

Bên tai tiếng gió ào ào, lại còn xộc vào mũi một mùi tanh tanh. Khiến cho cả người hắn có cảm giác mơ mơ hồ hồ.

Cuối cùng, bịch một tiếng, Đỗ Duy đã rơi xuống đất, chuẩn xác mà nói, là rơi vào một vũng nước âm ấm.

Vừa rơi xuống vũng nước, Đỗ Duy liền khẩn trương đứng lên, thấy trên người không có tổn thương gì, khiến cho hắn thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều loại nước này thật đúng là mềm mềm ấm ấm, tựa như một dạng đặc dính. Đỗ Duy liền có cảm giác nhờn nhợn buồn nôn.

Trời ạ, mình đang ở trong bụng của quái vật! Thứ nước âm ấp dinh dính này là dịch thể trong bụng nó hay là cái thứ gớm giếc gì khác đây?

Hắn liền gấp rút thoát ly khỏi vũng nước. Đứng lên một vùng cứng rắng ở bên cạnh.

Xung quanh tối đen như mực. Đỗ Duy đưa một ngón tay lên. Đầu ngón tay rất nhanh xuất hiện một chùm hỏa quang. Nhờ vào ánh sáng yếu ớt đó, hắn quan sát hoàn cảnh bốn phía xung quanh.

“Ách… chỗ này, chắc hẳn là bụng của quái vật kia? Không thể không nói, trong bụng của quái vật so với tưởng tượng của ta thì hình như hơi bị sạch sẽ một chút.”

Quần áo trên người hắn đều đã ướt nhẹt. Có trời mới biết cái thứ nước ấm ấm dính dính kia là cái thứ quỷ gì! Đỗ Duy vội vội vàng vàng tính thi triển ma pháp, đem quần áo hong khô. Chỉ là sau một giây suy nghĩ, hắn dứt khoát từ giới chỉ tồn trữ lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào.

Chỗ hắn đang đứng trông giống như một cái sơn động. Dưới chân là một khối tròn cứng rắn và khô ráo. Chẳng lẽ đây là một cái nội tạng nào đó trong bụng quái vật? Nhưng mà giẫm lên đi, lại cứng giống như là đi trên một mặt đá.

Mà chung quanh, có những cái bóng mờ mờ đen đen, dưới ánh lửa yếu ớt chập chờn, trông giống nhưng những tảng đá, chỉ là hình như mỗi tảng đều bao phủ bởi rất nhiều đường vân nổi.

Đỗ Duy lại gần quan sát, lại phát hiện ra điều kì lạ. Trên những thứ giống như vách đá kia (cái này chắc có lẽ là vách thịt trong bụng quái vật a), dưới ánh lửa chiếu vào, mơ hồ thấy hiện lên những đường vân, họa ảnh kì dị, phân bố rất rõ ràng. Lại giống như một bức thư viết bằng văn gì kì dị nào đó lên vách tường, trông cứ ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo như nòng nọc uốn khúc, Đỗ Duy xem một chữ cũng không hiểu.

Đỗ Duy cả một bụng đầy học vấn. Chí ít trên đại lục Roland, hắn cũng có thể coi là một người học rộng tài cao, có bản sự xem qua một lần là nhớ, như trước đây hắn đã gặm nhấm không biết là bao nhiêu sách vở, chỉ là loại văn tự trên vách này, Đỗ Duy có thể chắc chắn, chưa bao giờ thấy qua.

“Rất giống … như một loại ma văn?” Đỗ Duy nhíu mày.

Đúng lúc đó, đột nhiên, từ nơi sâu bên trong, truyền đến một tiếng rít ảo não, nghe lại hệt như tiếng gió, trong tiếng gió đó, dường như còn có một loại gầm gào như sấm rền.

Ách, hình như là tiếng người ngáy ngủ.

Đỗ Duy cảm thấy ý tưởng này đúng là kỳ quái. Chẳng qua là đích xác rất giống tiếng lẩm bẩm được phóng đại vô số lần.

“Tốt rồi, chí ít là ta còn sống a.”

Đỗ Duy nhẹ nhàng an ủi chính mình, hắn cố làm cho mình lạc quan lên.

“Hiện tại, nên suy nghĩ, tiếp theo nên làm như thế nào” Hắn quan sát xung quanh.

Kỳ thực tình cảnh bây giờ cũng không quá phức tạp, hắn đang đứng ở một địa điểm giống như một loại nham thạch, đối diện và sau lưng đều là vách đá cứng rắn, dưới chân bên cạnh toàn là thứ dịch thể nhờn nhờn dính dính không biết tên kia – giống như một dạng dòng sông.

Đỗ Duy xác định cẩn thận một lần nữa..Ân, bên trái hình như là nơi ta tiến đến.. Cũng có thể nói, đi hướng đó là tới miệng của quái vật.

Mà như vậy thì, muốn một mực tiến vào bên trong, hình như là đi bên phải…

Gặp quỷ, cái chỗ này chẳng lẽ không có con đường nào khô ráo ư?

Đỗ Duy nhìn vào dịch thể khả nghi phía dưới.

Dịch thể đó tựa hồ như chậm rãi lưu động về một phía, chẳng lẽ phải thuận theo dịch thể này hướng vào bên trong?
Tuy rằng trước đây, Đỗ Duy đã từng tiến vào bụng quái vật này một lần. Tại nơi này gặp qua lão Chris kia một lần.

Chẳng qua là lúc đó. Khi cái lão gia hỏa kia đem mình vào, chính mình cũng đang hôn mê, đến khi tỉnh lại cũng đã ở bên trong rồi.

“Xem ra, cũng chỉ có thể đi vào bên trong…” Trong tâm Đỗ Duy có chút tiếc nuối, hắn rất rõ ràng, thực sự trong thân thể mình, có lẽ biết đường đi như thế nào, trong cái huy chương kia còn phong ấn hai cái linh hồn, một trong đó là Aragon.

Tên gia hỏa kia đã từng tới đây.

Đáng tiếc Đỗ Duy không cách nào cùng hắn liên lạc. Trừ phi chính mình dẫn phát lực lượng lĩnh vực. Chỉ là đối với hắn hiện tại mà nói, dẫn phát lĩnh vực lực lượng, chính là tự sát.

Lúc này đây, tiếng gió rít bên trong càng lúc càng vang. Đỗ Duy đã lờ mờ đoán ra, tiếng này là tiếng con quái vật kia hô hấp, hắn đang định thi triển ma pháp, men theo hướng dòng sông dịch thể khả nghi kia đi vào, thì lại phát hiện ra một sự thật khó có thể chấp nhận!

Càng vào bên trong tiếng gió rít càng vang, dòng sông đặc dính phía dưới, tựa hồ mực nước cũng ngày một tăng cao!

Chình mình hiện tại đang ở huyệt động bên trong con quái vật, chỉ có thể quan sát được bốn năm thước trái phái trên dưới, mà mực nước dòng sông kia không ngừng tăng cao, rất nhanh đã muốn ngập đến hai chân.

Chẳng lẽ …

Đỗ Duy bi phẫn nhìn một cái lên bộ quần áo vừa thay xong.

Không còn cách nào khác, Đỗ Duy hạ quyết tâm, nhún người nhảy vào trong dòng dịch thể một lần nữa. Trong lòng lầu bà lầu bầu: Thôi thôi, Đừng đem nó ra tưởng tượng thành dịch thể trong bụng quái vật, tưởng tượng thành suối nước nóng đi…Đúng, chính là suối nước nóng a …

Dòng nước chậm rãi một đường chảy xuôi xuống dưới, càng lúc mặt nước càng cao. Sau cùng toàn bộ hành lang hai bên đều bị che phủ hết. Đỗ Duy chỉ còn có thể nén chặt mọt ngụm khí, kiệt lực không chế hô hấp, sau đó xuôi theo dòng chảy, thẳng một đường vào bên trong…

Lúc đầu, dòng chảy dịch thể tựa hồ rất chậm chạp. Nhưng càng về sau, dần dần trở nên chảy xiết!

Dọc theo hành lang một đường đi xuống, sau hai lần chuyển hướng bất ngờ, đột nhiên xuất hiện một cái dốc đứng!

Cả người ngập trong nước, Đỗ Duy không cách nào kêu lên, đã cảm giác thân thể mình như bị ném lên không trung, cao cao bay lên, trùng trùng rơi xuống!

Cảm giác này quả thật là giống bị say xe!

“Sớm biết thế này… Hẳn là nên mang theo Tỵ Thủy châu” Đỗ Duy thật hối hận đã đem Tỵ Thủy châu giao cho JoJo – Là sau khi hai người xác định quan hệ, vì để kỷ niềm khoảng thời gian ám muội trong đầm lầy, JoJo đã từ trong tay Đỗ Duy đoạt lấy Tỵ Thủy châu.

Thật đáng chết! Cái đầm lầy kia mặc dù hôi hơn chỗ này, nhưng chí ít khi đó còn có mỹ nữ làm bạn a!

Đỗ Duy cảm giác như chính mình bị ném vào trong một thác nước. Nước chảy mạnh như chồm cả lên. Sóng nước mạnh mẽ vỗ lên từng đợt từng đợt, hắn không ngừng rơi dọc xuống theo hành lang. Nước chảy rất xiết. Mấy lần chuyển hướng, thân thể hắn bị va vào vách đá cứng rắn, đập mạnh đến đầu váng mắt hoa, nếu như không phải đang liều mạng nín thở, chỉ sợ là hắn đã kêu cha khóc mẹ mấy lần.

Sau một hồi lâu cố gắng chịu đừng hành xác. Cuối cùng Đỗ Duy cũng cảm giác được dòng nước xung quanh dần dần chuyển chậm lại, mà thân thể hắn, cũng rất từ từ nổi lên…

“Sống rồi!!!”

Lúc đầu Đỗ Duy vươn lên khỏi mặt nước, hắn gấp gáp hô lên, liều mạng hô hấp.

Vùng nước trước mặt được mở rộng ra, ngẩng đầu nhìn lại, đoạn “Sơn động” này trở nên rộng rãi hơn rất nhiều, phía trên đỉnh đầu cũng thống thoáng hơn nhiều. Đại khái chỗ này phải chăng là dạ dày bên trong bụng quái vật?

Chỉ khác là bức vách phía trên sơn động vẫn mang màu đá, còn ẩn hiện từng dòng từng dòng đường vân kỳ dị.

“Chẳng lẽ con quái vật này thích hình xăm? Cũng chưa thấy ai đem hình xăm xăm vào phía trong thân thể a.” Đỗ Duy gắng hết sức từ trong nước ngoi lên, hung hăng nhổ ra mấy ngụm, hắn cảm giác có chút dịch thể từ khoang mũi hắn chảy ra! Cảm giác dính dính nhờn nhờn làm cho hắn nghĩ tới một thứ tởm lợm…Ông trời ơi, cái thứ này, giống như là nước mũi!

Ấy da không không không. Đỗ Duy đuổi gấp tự cảnh cáo chính mình không nên suy nghĩ về cái hướng ghê rợn đó.

Trong chỗ này không những nước chảy ôn hòa, mà còn cạn dần. Đỗ Duy nhìn thấy bên cạnh mà một mảng bờ khô ráo bằng phẳng, thế là liền luống cuống tay chân leo lên, ngửa mặt nằm tại chỗ không ráo đó, hắn mở rộng tay chân, mở to miệng hô hấp.

- Ta thề, lần sau nếu có quay lại đây, ta nhất định chết tạo một bộ đồ lặn nước.
Đỗ Duy hung hăng lầu bầu một câu.

Ở đây rất trông trãi, Đỗ Duy nhìn một lát, sau đó hít vào một hơi thật sâu, lớn tiếng rống lên.

- Chris! Chris! Cái lão gia hỏa nhà người ở nơi nào? Ta đến tìm người đây!!Chris.
Đỗ Duy lớn tiếng kêu gào mấy lần, Cuối cùng, hắn chợt có phát hiện!

Trên vách tường trước mặt cách khoảng vài chục bước chân, Đỗ Duy nhìn thấy một hàng chữ to, lần này là loại chữ Đỗ Duy có thể hiểu được. Hiển nhiên, đây là văn tự của nhân loại, mà còn là Roland văn tự!

Tuy nhiên từ cách sử dụng ngữ pháp mà xem, văn tự này có lẽ là Roland văn tự cổ đại, chẳng qua đối với người đã đọc qua rất nhiều cổ tịch như Đỗ Duy mà nói, hiểu được không quá khó khắn.

“Nhà của Chris – men theo dòng sông trước mặt hai trăm thước. Cửa thông đạo thứ tư quẹo phải đi xuống dưới.”

Đỗ Duy sửng sốt.

Tự nhiên có một cái biển chỉ đường???

Cái lão gia hỏa này đã bị cầm tù ở đây, lại còn làm ra một cái biển chỉ đường tiếp đãi tân khách tại nơi này?

Vậy thì cũng khoa trương quá đi!

Khỏe rồi, Đỗ Duy cứ vậy án chiếu theo biển chi đường kia mà đi xuống.

Sau khi đi vào bên trong, hắn đến được nơi mà biển chỉ đường kia dẫn tới, trên vách tường tại nơi này, lại xuất hiện một hàng văn tự: “Chào mừng tới nhà của Chris, nếu ngươi là người thờ phụng thần linh. Xin thông cảm, chủ nhân không tiếp đón”

Đỗ Duy cảm giác buồn cười vì một lẽ rất hoang đường. Hắn làm như nơi này hắn có nhiều khách lắm ấy!

Đây là một địa động hình tròn, Đỗ Duy không chút phí sức khom lưng tiến vào. Chỉ là động này hình như hơi thấp một chút, khiến cho Đỗ Duy phải cong đầu gối vừa bò vừa leo mới có thể tiến vào. Hắn leo đến mấy trăm bước trái phải, mới cuối cùng leo đến đầu hang…

Trước mặt đột nhiên rộng mở lên, xuất hiện một cái sơn động khổng lồ! Huyện động này nhìn lên phía trên, cao phải đến gần trăm thước! Mà không gian dạng địa hình vòm tròn chung quanh, dường như giống như một dạng cung điện!

Trên mái vòm đá hình tròn, lấp lánh ánh sáng rực rỡ đủ màu! Đỗ Duy sau khi đứng lên, lắc lư hoạt động đôi đầu gối cứng nhắc, rồi kinh ngạc phát hiện, vách tường lấp lánh rực rõ kia, toàn bộ đều là…

Khảm nạm chi chít trên mặt đá, từ hạt từng hạt lớn nhỏ không đều, toàn bộ là bảo thạch a!

Toàn bộ đều là bảo thạch! Mà hơn nữa, theo đôi tặc nhãn chuyên nghiệp của Đỗ Duy, toàn bộ đều là cực phẩm hiếm thấy, ma lực bảo thạch thượng đẳng!

Viên màu đỏ đằng kia phi thường hữu dụng với hỏa hệ ma pháp là Xích Diễm thạch! Viên màu xanh kia, là cực phẩm chuyên dùng cho thủy hệ ma pháp Thủy Lan Toản… vân vân và vân vân! Cho dù Đỗ Duy có thể coi là giàu có, nhưng trước này cũng chưa từng gặp qua nhiều cao cấp bảo thạch rực rỡ như vậy! Thêm nữa, lại dùng đôi tặc nhãn của Đỗ Duy mà đánh giá, mỗi một viên, đều tuyệt đối là thượng đẳng đẳng cấp!

Giả như từ trên vách tường tùy tiện móc xuống một khối, ném tới đại lục. Sợ rằng có thể khiền cho hai trung cấp ma pháp sư vì cướp đoạt nó mà quyết đấu đến bể đầu!

Đỗ Duy hai mắt lập tức sáng lên! Trên vòm đá tròn cao lớn vài trăm thước kia, chi chi chít chít toàn là bảo thạch! Kiểu này … kiểu này … Chỉ sợ nếu Ma Pháp công hội đem toàn bộ đại lục đào tung cả lên, cũng tuyệt đối không có nhiều bảo thạch thượng đẳng như vậy!

Đỗ Duy vốn tham lam! Nhìn thấy một bảo tàng khổng lồ đến chảy nước miếng như vậy, Đỗ Duy tất nhiên sẽ không bỏ qua!

Không một chút do dự! Hắn lấy ngay từ ngực ra một thanh chủy thủ sắc bén, bay đến vách tường. Hung hăng cạy ra một khối thượng phẩm Thủy Lan toản. Cầm trong tay áng chừng phân lượng, lại nhìn qua màu sắc một chút – Nếu như chuẩn bị thêm một cây gỗ hồ đào thượng đẵng nữa, như vậy đủ để làm ra ma trượng cho một vị đại ma pháp sư thủy hệ a!

Đỗ Duy động tác rất nhanh. Mới chỉ hít một hơi đã từ trên tường móc ra bảy tám khối bảo thạch. Toàn bộ nhét vào trong tồn trữ giới chỉ!

Hắn đang thậm thà thậm thụt đục khoét. Đột nhiên nghe thấy phía sau tiếng cười nói nhàn nhạt có chút giễu cợt:
- Như thế nào? Thích những thứ này ư?

- Đương nhiên.
Đỗ Duy bâng quơ trả lời một câu, sau đó hắn đột nhiên bừng tỉnh. Nhanh chóng quay người lại, liền thấy một thân hình gầy gò da bọc xương. Một lão già trông như bộ xương khô đứng ở đó, khuôn mặt xám xịt u ám, cảm giác như lão có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

Lão gia hỏa cúi gằm xuông đất, chẳng qua chỉ hơn được bộ xương ở chỗ còn thở mà thôi. Chỉ là đôi mắt tinh tường, vẫn giống như phát sáng dọa người y nguyên như lần trước!

- Đã lâu không gặp a, Đỗ Duy Rolling. Vị khách nhỏ của ta.
Chris thanh âm mang theo một tia hứng thú:
- Xem ra, lần này ta cuối cùng đã tìm đúng người để giao dịch – ngươi đã trở lại.

Vừa nói, trên khuôn mặt nhìn giống như một khô lâu dọa người của lão gia hỏa vừa chen ra một nụ cười khủng bố:
- Hoan nghênh ngươi lần nữa tới nhà của ta.

Đỗ Duy ho khan hai tiếng, miễn cương buôn đôi tay xuống, có chút lúng túng, hắn không tự chủ đem cả tay phải cầm chủy thủ và tay trái đang nắm lấy hai viên bảo thạch đưa về sau lưng.

Nói gì thì nói, chính mình đang ở trong “Nhà” của người khác. Thừa dịp chủ nhân không có nhà, đục khoét đồ trên vách tường của người ta. Có vẻ không tốt lắm a – Xem ra, vị công tước đại nhân thiếu niên thiên tài của chùng ta, da mặt còn chưa có dày đến mức vô phương cứu chữa.

- Ấy không không không!
Chris lắc lắc đầu điểm nhiên như không. Trong ánh mắt hắn mang theo ý cười. Nhìn vào động tác bỏ tay sau lưng của Đỗ Duy, tùy ý nhún nhún bả vai nói:
Ngươi không cần phải làm như vậy, thích thì cứ tiện tay mà móc thoái mái, kỳ thực chúng cũng không phải là của ta. Ngươi không cần phải xin lỗi ta, thích thì cứ tùy tiện lấy. Còn lấy nhiều hay lấy ít, ngươi không cần phải khách khí.

- Ách? Không phải của ngươi?
Đỗ Duy giật mình một cái.

- Không sai, Chúng không phải của ta.
Chris lắc đầu, thong dong đi đến bên Đỗ Duy:
- Những đồ vật này, cũng là cùng cảnh ngộ với ta, bị nhốt tại nơi này. Chuẩn xác mà nói, những đồ bật này đều thuộc về kẻ trông giữ nơi này, cũng chính là con quái vật kia.

Đỗ Duy có chút theo không kịp lời nói của Chris. Hắn mờ mịt nhìn bốn phía. Đều là thuộc về quái vật kia? Cái con vật đen sì sì đó, làm thế nào lại có được một bảo tàng như vậy? Rất nhiều thượng phẩm ma pháp bảo thạch a! Nếu như quả thật đem hết ra, sợ rằng sẽ khiến cho hết thảy ma pháp sư ở đại lục vì chúng mà điên cuồng đó!

- Được rồi. Ta nghĩ chúng ta vẫn còn dư dả thời gian, nếu như người muốn lấy bảo thạch, vậy thì cứ tận tình là đục khoét đi. Chúng ta vẫn còn thời gian tán gẫu… Ta có thể đợi ngươi, chờ ngươi lấy đủ rồi. Chúng ta lại tiếp tục đàm thoại.

Nói xong, Chris tùy ý đi qua một bên. Hắn tùy ý nhấc tay, nhát mắt, từ dưới tay hắn, biến hóa ra một bộ bàn ghế đá. Lão gia hỏa thích ý ngồi lên, thoải mái ngồi xếp quắp trên ghế. Híp tròng mắt lại, nhìn Đỗ Duy nói:
- Tiếp tục lấy đi, đừng khách khí.

Đỗ Duy suy nghĩ một giây, thu lại chủy thủ, đi tới bên cạnh Chris, cười nói:
- Nếu như thời gian đã rất nhiều, như vậy thì móc lấy bảo thạch cũng không cần phải gấp gáp. Chúng ta trước tiên bàn chính sự đã… Ta hôm nay đến đây, là muốn cùng người tiếp tục đàm phán giao dịch… Ta tính cùng ngươi tiến hành giai đoạn tiếp theo của nội dung giao dịch.

- Tiếp tục giao dịch?
Lão Chris cười đến không ngậm miệng lại được:
- Được, quá tốt! Một ngàn năm rồi. Cuối cùng cũng có tin tức tốt.

----------oOo----------
Đấu Phá Thương Khung
..:: o0o ::..

Chương 698: Trận chiến 10 chiêu
Dịch: A Rón
Biên: A Tút
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T



Nghe được tiếng cười hùng hồn kia vang vọng tại phía chân trời, vô số ánh mắt phía trên quảng trường trong nháy mắt nhìn lên, thấy được xa xa phía trên bầu trời, rất đông nhân ảnh xé gió mà đến, cuối cùng ùn ùn kéo đến huyền phù phía chân trời.

Đột nhiên xuất hiện một đám người, cũng khiến trên quảng trường có chút xôn xao, bởi vì bọn họ phát hiện, nhân ảnh phía trên bầu trời đều đứng thẳng, phía sau đều có một đôi cánh đấu khí, nói như vậy, những người này, chí ít cũng là cường giả đấu vương giai biệt!


Nghĩ đến đây, không ít người trong lòng âm thầm hút một ngụm lương khí, từng thân ảnh trên bầu trời kia, ít cũng có hơn mười người, mà nhiều cường giả đấu vương như vậy, chỉ sợ lấy Vân Lam Tông thực lực, cũng chống không nổi sao?


Đang vui vẻ, sau khi Vân Sơn nghe được tiếng cười kia, sắc mặt chậm rãi âm trầm, ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như nhìn xuyên qua không gian nhìn thẳng tới hắc bào thanh niên trên bầu trời có bích lục Hỏa Dực chấn động kia, thanh âm âm lãnh, vang vọng trên quảng trường.


"Ha hả, năm đó chó nhà có tang, cũng dám huênh hoang như vậy, Tiêu Viêm, ba năm trước, lão phu có thể buộc ngươi chạy trốn giống như chó, ba năm sau, vẫn sẽ là kết cục như cũ!"


Thanh âm Vân Sơn cười nhạt, nhất thời trên quảng trường từng tiếng nói nhỏ khe khẽ vang lên kinh dị.


"Người đó là Tiêu Viêm? Năm đó người ở Tiêu gia bị Vân Lam Tông phát lệnh truy nã truy sát Tiêu Viêm?"


"Hắc hắc, ngoại trừ hắn còn có thể là ai? Hắn cùng với Vân Lam Tông có huyết cừu, năm đó bị truy sát ra đế quốc, ai đều không ngờ tới ba năm sau người đã trở lại, không chỉ có thực lực đại tăng, lại mang về không ít cường giả."


"Có người nói không lâu Vân Lam Tông phái cường giả đi bao vây tiễu trừ Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, toàn bộ đều chôn vùi trong tay Tiêu Viêm, việc này nếu thật mà nói, người kia khó tránh khỏi quá kinh khủng đi sao?"


"Xem ra hôm nay Vân Lam Tông phiền phức không nhỏ a." "


"Hắc, kia cũng không nhất định, Vân Lam Tông có có thêm vị Vân Sơn này là cường giả đấu tông, thật muốn đánh, sợ rằng phần thắng của bọn Tiêu Viêm sẽ không cao."


Đối với phía dưới này nói nhỏ khe khẽ, Tiêu Viêm cũng nghe thấy được một ít, cười cười, ánh mắt quét về phía Vân Sơn, nhãn thần lại nhịn không được trở nên quyết liệt lên: "Vân Sơn con chó già, ngươi hủy Tiêu gia ta, huyết cừu như vậy, nếu không lấy đầu chó trên người ngươi xuống, sợ rằng khó thể bỏ qua!"


Vân Sơn với tư cách là tông chủ Vân Lam Tông nhiều năm, dám đảm đương trước mặt vô số người gọi chó này chó nọ, sợ cũng chỉ có một người Tiêu Viêm, bởi vậy, mặc dù là tính cách âm trầm, có thể thấy lúc này sắc mặt lão cũng không loại trừ có chút khó coi.


Sắc mặt khó coi rất nhiều, ánh mắt Vân Sơn cũng chậm rãi đảo qua phía trên đám đông nhân ảnh trên bầu trời kia, một lát sau, chăm chú nhìn vào trên khuôn mặt bọn người Gia Hình Thiên, lập tức cười nhạt một hồi: "Thế nào? Gia Hình Thiên, Pháp Mã, các ngươi cũng đứng bên phía tiểu tử không biết trời cao đất rộng này sao?"


"Vân Sơn, mấy năm gần đây Vân Lam Tông ngươi có dã tâm gì, đừng cho là ta không biết, muốn cho chúng ta ngồi chờ chết, thật dễ dàng như vậy sao?" Nếu đã tới lúc này, Gia Hình Thiên tự nhiên cũng không kiêng kỵ Vân Sơn, bởi vậy - trong giọng nói, ý trào phúng rất đậm.


"Ha ha, tốt, tốt, rất tốt!" Nghe được lời này của Gia Hình Thiên, Vân Sơn nhất thời ngửa mặt lên trời cười to: "Không nghĩ tới bất quá chỉ là một mao đầu tiểu tử năm đó bị ta đuổi ra đế quốc đã trở lại, các ngươi liền có lá gan như vậy, tốt, nếu tới, vậy hôm nay liền không cần rời đi rồi!"


Vân Sơn cười to vừa dướt, Vân Lam Sơn khổng lồ đột nhiên truyền ra từng tiếng huýt gió, chợt quang mang thiểm lược, từng cỗ khí thế trong tông hùng hồn phát ra mãnh liệt, chợt nhân ảnh bay lên trên bầu trời, đông đảo trưởng lão Vân Lam Tông đã đợi mệnh từ lâu, khắc này cũng hiện thân toàn bộ.


Nhìn thấy này trưởng lão Vân Lam Tông thoáng hiện ra, trên quảng trường lại xôn xao một hồi, nhìn bộ dáng này, một hồi đại chiến hôm nay tựa hồ không thể tránh được.


Dưới Hỷ đài, sắc mặt Cổ Hà sau khi bọn người Tiêu Viêm xuất hiện có chút khó coi, đặc biệt là lúc hắn phát hiện thời điểm thanh âm Tiêu Viêm vang lên, nữ tử toàn thân mặc một chiếc váy màu hồng bên cạnh đột nhiên run rẩy, một cổ nộ hỏa không tên lại nhịn không được dâng lên trong lòng, vì sao, vì sao ngươi luôn luôn để ý tên tiểu tử này như thế?


"Tiêu Viêm, hôm nay là ngày đại hỉ của ta, ngươi dẫn người tấn công Vân Lam Tông quấy rối, khó tránh cũng quá kiêu ngạo đi sao?" Hít sâu một hơi, Cổ Hà mạnh mẽ ngẩng đầu, lớn tiếng quát dẹp đường.


Tiêu Viêm nhàn nhạt liếc mắt Cổ Hà, ánh mắt lại không nhịn được dừng ở nữ tử bên cạnh ngay cả gương mặt đều che giấu bởi khăn hồng, nhìn sơ qua dáng người có chút quen thuộc uyển chuyển, khiến trong lòng hắn đang yên lặng nhịn không được run rẩy.


"Vân Lam Tông hủy ta Tiêu gia, vậy không kiêu ngạo? Vân Lam Tông mạnh mẽ tiêu diệt Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, vậy không kiêu ngạo? Nếu Vân Lam Tông dám kiêu ngạo, ta đây Tiêu Viêm có gì không dám? Ta cùng với Vân Lam Tông có huyết cừu không chết không ngớt, hôm nay đến đây, chỉ vì chấm dứt ân oán!" Ánh mắt băng lãnh bắn về phía Cổ Hà, trong thanh âm Tiêu Viêm, cũng mang vẻ cười nhạt nhè nhẹ.


"Báo thù là giả, phá hoại hôn lễ, sợ mới là thật đi sao?" Cổ Hà đối chọi gay gắt còn cười nhạt.


"Hôn lễ? Tân nương đều là khôi lỗi bị người thao túng, loại hôn lễ này, còn có ý nghĩa gì?" Tiêu Viêm cười một tiếng, bấm tay mạnh mẽ bắn ra, một lũ bích lục hỏa diễm như thiểm điện bắn xuống, thế nhưng trong nháy mắt xuất hiện trước mặt tân nương toàn thân mặc quần áo hồng sắc, mà ngay thời điểm hỏa diễm gần đánh trúng người, một hắc mang nhàn nhạt đột nhiên từ trong cơ thể người sau này bay ra, cùng va chạm mãnh liệt một chỗ với hỏa diễm.


"Thình thịch!"


Hai người vừa tiếp xúc, một hồi trầm thấp vang lên, một kình phong khuếch tán ra, mà đứng mũi chịu sào là tân nương bị bức lui nhanh hai bước.


"Vân Vận!" Thấy được tân nương lui về phía sau, Cổ Hà nhất thời quýnh quáng lên, vừa muốn duỗi tay, dưới tấm khăn hồng liền truyền ra một giọng nói mơ hồ có chút trong trẻo nhưng ngôn ngữ lại lạnh lùng: "Ta không sao."


Nhìn thấy tân nương này tự mình xuất hiện cất tiếng nói, trên quảng trường mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng có chút cảm giác được lúc trước không thích hợp lắm.


Tại dưới vô số ánh mắt nhìn kỹ, một đôi cánh tay nhỏ nhắn như ngọc từ trong tay áo bào lộ ra, tựa như chiếc khăn hồng trên đầu bị xé rách đi, mà theo khăn hồng cởi ra, hé ra gương mặt mỹ lệ trắng nõn như tuyết, xuất hiện trong ánh mắt mọi người, dung mạo quen thuộc đó là Vân Vận.


Vân Vận cởi bỏ khăn hồng, đôi mắt sáng hơi buông xuống, ánh mắt chuyển dời, nhưng lại thủy chung không nhìn về phía bầu trời, mà ở lúc nàng cúi đầu, trên bầu trời thanh âm quen thuộc kia khiến nàng khó có thể quên được, lại lần thứ hai mang theo ý cười nhạt vang lên.


Vân Sơn, vì mượn hơi cường giả, ngươi vậy mà sử dụng thủ đoạn ti tiện như vậy, quả nhiên là một vị "Sư phụ nhân từ" nha!


"Năm đó cho ngươi may mắn chạy trốn, lần này, sau khi bắt được ngươi, đầu tiên sẽ đem hàm răng ngươi nhổ xuống!" Nghe được trong tiếng nói Tiêu Viêm châm chọc, da mặt Vân Sơn run lên run rẩy, trong mắt xẹt qua một hung mang, mà đang nói, lại trở nên bình thản.


"Tông chủ, việc hôm nay cùng ta có quan hệ lớn lao, người này thỉnh giao cho ta!" Nghe được Vân Sơn nổi giận, kia một bên Cổ Hà, sắc mặt chậm rãi tối lại nói.


"Nga?" Nghe vậy, vùng xung quanh lông mày Vân Sơn khẽ động, bàn tay khẽ vuốt chòm râu, làm như trầm ngâm nói:


"Cổ Hà, ngươi am hiểu, không phải là chiến đấu, không cần chấp nhặt cùng hắn, chờ ta bắt tiểu tử này, giao cho ngươi xử lý cũng như nhau."


Cổ Hà lắc đầu, ánh mắt lại liếc mắt về cánh tay nhỏ nhắn đột nhiên nắm chặt lại củaVân Vận một bên, hít sâu một hơi, nói: "Ta nghĩ sẽ làm cho nàng biết, chỉ có ta, mới có thể xứng đôi cùng nàng!"


Nhìn thấy Cổ Hà kiên trì, Vân Sơn thoáng nhíu mày, lúc sau tựa hồ nghĩ ra mới miễn cưỡng gật đầu.


"Tiêu Viêm, hôm nay mặc kệ ngươi là vì ai mà tới, bất quá nhiễu loạn hôn lễ ta lại là sự thực, nếu hiện tại ngươi thối lui, ta có thể xem như không có phát sinh qua, nếu là vẫn như cũ cố ý phá hoại, ta đây phải nói cho ngươi, Cổ Hà ta, không có phải như cây hồng mềm mại mặc cho ai muốn chạm là chạm! Thấy Vân Sơn gật đầu, Cổ Hà lúc này mới ngẩng đầu, nhìn Tiêu Viêm trên bầu trời, lạnh lùng nói.


"Cổ Hà, ngươi.” Nghe được Cổ Hà nói thế, gương mặt Vân Vận một bên nhất thời ngẩng lên, gấp giọng nói.


"Vân Vận, câm miệng!" Nhưng mà thanh âm Vân Vận vừa vang, một bên là khuôn mặt lạnh lẽo của Vân Sơn trầm xuống, quát mắng.


Nhìn Cổ Hà kia quả nhiên không nhịn được đứng ra, bọn người Gia Hình Thiên cũng vậy nhịn không được cau mày, hôm nay trên quảng trường có một ít cường giả cùng Cổ Hà có giao tình thâm hậu, nếu Cổ Hà nhúng tay, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn, nói như vậy, thực lực Vân Lam Tông không thể nghi ngờ liền mạnh hơn rất nhiều.


Hướng về bọn người Gia Hình Thiên khoát tay áo, ý bảo không cần lo lắng, ánh mắt Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Cổ Hà, trầm giọng nói: "Hôm nay là ân oán giữa Tiêu gia ta cùng Vân Lam Tông, bất luận kẻ nào gây trở ngại, Tiêu Viêm đều xem như là địch nhân, mặc dù ngươi là Cổ Hà, cũng không ngoại lệ chút nào!"


"Ha ha, tốt!" Nghe được lời này Tiêu Viêm, Cổ Hà cười nhạt một hồi, vai run lên, một đôi tử sắc Hỏa Dực hiện ra, Hỏa Dực rung lên, thân hình từ từ bay lên bầu trời, cuối cùng đứng đối lập Tiêu Viêm, cười lạnh nói: "Đã như vậy, liền động thủ đi, đối với ngươi là nhân tài kiệt xuất nhất mới xuất hiện tại Gia Mã đế quốc, ta cũng thật muốn thử xem, ngươi có thể mạnh tới mức nào?"


" Trong vòng mười chiêu, ngươi nếu không bại, Tiêu Viêm ta liền quay đầu ly khai, bất quá, nếu ngươi chống đỡ không được mười chiêu, việc phiền phức hôm nay giữa ta cùng với Vân Lam Tông, ngươi không được nhúng tay!" Liếc Cổ Hà trước mặt, Tiêu Viêm nở một nụ cười, lời nói ra lại kinh người.


Tiếng nói Tiêu Viêm vừa dứt, phía dưới trên quảng trường nhất thời nổi lên từng đợt xôn xao, ba năm thời gian này, Cổ Hà đã tiến vào cảnh giới Đấu Hoàng, toàn bộ Gia Mã đế quốc muốn tại hơn mười hiệp thắng hắn, ngoại trừ Vân Sơn, sợ rằng không có người có tư cách này cùng thực lực, nhưng mà hiện tại, này nhìn thanh niên bất quá trên dưới hai mươi, vậy mà dám phóng cuồng vọng nói như vậy, mặc dù rất nhiều người đều biết thực lực Tiêu Viêm không thấp, có thể vẫn như cũ không nhịn được lắc đầu một hồi, người này, cũng thật quá tự đại."


Vân Vận cũng vậy bị lời nói Tiêu Viêm gây kinh ngạc, lập tức cánh tay nhỏ nhắn nhịn không được nắm chặt, người này, ba năm không thấy, thế nào lại hành động theo cảm tình chính mình?


Trên bầu trời, đối với ngôn ngữ Tiêu Viêm cuồng vọng như vậy, Cổ Hà cũng không giận dữ trái lại cười.


"Tốt, Cổ Hà ta liền cùng ngươi chiến đấu, tiếp ngươi mười chiêu! Ta thật ra muốn nhìn, ngươi có tư cách gì dám kiêu ngạo như thế? !"